Xưa đời Tống, Trần Quý ngày đêm mê mải về Phật Học, quên cả vợ và tình yêu ; vợ là Liễu thị quán tỉnh Hà Đông (bên Tàu) lấy thế làm bực mình, thường tỏ lời đay nghiến, mắng nhiếc. Nhiều lúc khách đến chơi nhà, gặp Liễu thị đang mắng nhiếc chồng sa sả. Chồng cứ mê mải Phật Học lặng im ngồi tụng kinh làm như không nghe thấy gì vậy.
Thời bây giờ, có thi hào Tô Đông Pha biết chuyện, làm thơ diễu rằng :
“Thùy tự Long khâu cư sĩ hiền ?
Đàm không thuyết pháp dạ bất miên
Hốt văn Hà Đông sư tử hống
Trượng trụ lạc thủ tâm mang nhiên.”
Dịch nôm :
“Ai hiền bằng thầy đồ Long khâu ?
Đọc kinh thuyết pháp suốt đêm thâu
Bỗng nghe sư tử Hà Đông rống
Sợ quá tay rơi gậy lúc nào.”
(Gậy đây là gậy xích trượng nhà Phật)
Nhân bài thơ đó, mà sau người ta mệnh danh cho đàn bà hay ghen chồng là sư tử Hà Đông như ta vẫn nói ngày nay.
You must log in to post a comment.