Một cô bé khoảng tám, chín tuổi bước vào mỹ viện Mỹ Dung. Cô bé thật xinh. Đôi mắt đen, long lanh như quả nho chín mọng, sống mũi thẳng hơi hếch lên, miệng anh đào mủm mỉm cười làm nổi bật lên đôi má lúm đồng tiền. Nhìn cô bé ai mà chẳng thích.
– “Thưa bác sĩ, cháu muốn được giải phẫu thẩm mỹ…”
Cô bé thở hổn hển và có vẻ sợ hãi.
– “Cháu… cháu nói cái gì?”
Bác sĩ không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
– “Bác sĩ giải phẫu cho cháu…”
Cô bé cúi đầu thỏ thẻ.
Ông bác sĩ đứng ngây ra, hồi lâu chưa kịp định thần.
Một cô gái đứng bên cạnh, đang chuẩn bị làm mắt hai mí, bế cô bé lên, thơm vào khuôn mặt xinh nắn hỏi:
– “Ôi! Xinh quá, em giống má em nhỉ?”
– “Không đâu…”
Cô bé phụng phịu, ngúng nguẩy.
Lại một cô gái nữa đang chuẩn bị làm má lúm đồng tiền, bế em lên, cười mà nói:
– “Vậy thì chắc chắn là ba em rất đẹp trai, mắt hai mí này, mũi dọc dừa này, lại còn hai má lúm đồng tiền, phải không nào?”
– “Không đâu…”
Cô bé vùng vằng tụt xuống đất rồi rút từ túi áo ra một tấm hình chụp toàn gia, đưa cho bác sĩ, sụt sịt khóc:
– “Ba má cháu thường cãi nhau, tối hôm qua ba cháu nói, cháu chẳng giống ba cũng chẳng giống má, ngày mai ba má cháu ra tòa ly hôn… Hu hu! Thưa bác sĩ, cháu xin được giải phẫu, cháu muốn giống ba cháu.”
Mọi người nhìn tấm hình, rồi đứng ngẩn ra như trời trồng.
Lương Duy Thứ dịch.
You must log in to post a comment.