Ta chịu mãi những cơn đau bất tận
Nhức tột cùng đến nghĩ quẩn xa xăm
Đêm thét gào khóc ngất giữa tường câm
Sao bạn nỡ nhẫn tâm buông hờn trách ?
Rồi đưa chuyện, thêm dăm điều hạch sách
Tiếng bấc chì đã xé rách bình minh
Sự gièm pha tạo khoảng cách vô hình
Ôi sợ hãi, nên ẩn mình từ đó
Khóa điện thoại, chỉ còn nghe chuông gió
Ai nhắn tin, đều bỏ ngỏ lần hồi
Va chạm nào cũng vỡ nát tim côi
Tìm yên tĩnh để lòng thôi quặn thắt
Bao buồn tủi lâu nay hằng cắn chặt
Gói nỗi niềm dè dặt thả vào thơ
Ngồi bên trăng soi phận mỏng như tờ
Ru hồn lạnh bơ vơ trong cõi vắng
Nếu không thể cảm thông, xin im lặng
Đừng thốt lời cay đắng, đâm thấu xương
Chữ trọng khinh giờ đây hẳn dễ thường
Gieo sầu não tổn thương người cô thế
Này đời hỡi, khó chăng câu khích lệ ?
You must log in to post a comment.